Thứ Tư, 27 tháng 4, 2016
Chú ý lỗi bé làm hỏng công to của những tác phẩm nhiếp ảnh
Hôm nay, để rà soát hình nền đẹp nhất Hotpot của SOI, bèn dò dẫm đến Lễ hội Làng nghề, Phố nghề Việt Nam xem hình ảnh gái đẹp vn ở Bách Thảo.
Trời nắng nhức óc, may mà Bách Thảo toàn bóng râm, đôi khi lại có gió mát nên cũng đỡ khiếp hãi phần nào.
(Nói ngay từ đầu luôn: với người chỉn chu và cầu toàn, lễ hội này dễ bị coi là nhem nhuốc. Các anh chị họa sĩ đi xem có thể sẽ cáu đấy. Nhưng nhìn từ giác độ của người thường nhật, lễ hội này là… vui, và có nhiều câu nói hay nhất và cái mà xem. Ít nhất là có được khái niệm về các làng nghề một cách khá toàn diện. )
tỉ dụ những món đồ gốm này rất được các cụ ưa thích, nhưng kém đẹp
Vừa vào khuôn viên, đã thấy ngay một cảnh đông vui tấp nập. Trẻ con vẫn đông nhất, có nhẽ do các bé vẫn rất được ưu tiên, sắp đến Trung thu mà, nên các ông bố bà mẹ cho đi chơi đông lắm.
Ngay từ cửa vào bên Ngọc Hà đã có ngay một phố Hàng Mã… cải trang. “hoá trang” nhưng chất lượng có khi hơn phố Hàng Mã thật, vì toàn đồ chơi trẻ con Việt Nam. Xúc động biết bao khi nhìn thấy những chiếc đèn kéo quân, đèn ông sao, và chiếc đèn hình hoa có bánh xe đẩy (tuyệt không bóng vía những chiếc lồng đèn nhựa nhức mắt phát ra những bài nhạc dance nhức tai, cảm ơn Trời!). Rồi những nghệ nhân tò he từ “làng tò hè” Xuân La cũng đến làm rộn ràng cả một góc “phố”. Lồng đèn, diều giấy, và hàng chục mét vải lụa thướt tha làm rỡ ràng khu trưng bày của Làng nghề Bắc Việt.
Hội chợ này thực thụ có đa dạng vùng miền, những người đi nhiều không thấy quý, nhưng những người cả đời hầu như thường ra khỏi Hà Nội thì sẽ được nhiều. Từ thổ cẩm, lâm sản, dược liệu của núi rừng Tây Bắc, đến bánh pía sầu riêng, kẹo dừa Bến Tre, bưởi Biên Hòa, mật ong Đăk Lăk, dừa xiêm, bưởi hồng da xanh, cây cảnh Nam Bộ… có thể thấy ban tổ chức đã thật sự bỏ công để mời đến những đại diện điển hình của khắp các làng nghề trên cả nước.
Mỗi gian hàng đều được chuẩn bị công phu, từ khâu chọn lựa đến trưng bày sản phẩm, dù đường xá bóng gió dù chỉ để mang sản phẩm đến bày bán trong chưa đầy một tuần. Ai cũng biết muốn phục dựng được không khí làng nghề thì cần nhiều thứ lắm, ví dụ không có máy móc làm sản phẩm mà chỉ có sản phẩm thôi thì cũng khó mà có không khí “nghề”. Rồi làng nghề tức “chủ nhà là thợ”, nhưng trong phạm vi một hội chợ, triển lãm này thì không thể nào dựng những ngôi nhà đặc trưng của các địa phương, thế nên cũng khó mà có không khí “làng”. Nhưng cầu toàn quá thì sẽ chẳng bao giờ có được gì để xem. Đây có thể coi là một cuộc “duyệt binh” be bé xem Thăng Long từng có gì, Hà Nội nay còn gì vậy…
Thôi, trong rất nhiều thứ lôm côm chuẩn bị đón đại lễ mà tổ chức được thế này thì quả là rất hay, rất đáng hoan hô. Chỉ có một điều… buồn phiền nho nhỏ (mà dường như thâm căn cố đế) là … đi một vòng Bách Thảo mà chẳng thấy cái chỗ giải quyết nỗi buồn đâu cả, thật khổ sở hết sức. Lòng lại nảy sinh câu hỏi: đám thợ làng nghề “qiải quyết” ở đâu?
Rồi rác, nhiều rác. Mà giải quyết việc này có khó gì đâu: giao kèo với hai chị chè chai, mỗi chị 200.000đ/ngày, mỗi chị đảm nhận một nửa bách thảo, chỉ cầm cái gắp than và một cái bao cho đẹp (trên đừng có in con rồng), thấy rác là gắp.
Mong rằng về lâu dài những nhà tổ chức đừng coi việc này là bé. Nhiều khi báo chí chỉ nhìn thấy rác mà sẽ không nhìn thấy công sức đã bỏ ra. Mà thế thì cũng không trách họ được…
Những con rồng (đề tài… nghìn năm muôn thưở) khổng lồ. Du khách có thể ghé thăm “lều kỉ lục làng nghề”, với những sản phẩm hoặc là siêu khủng về kích tấc, hoặc là hoành tráng về… giá tiền – đều là các tác phẩm đoạt giải nọ giải kia trong các cuộc thi làng nghề
Và sau khi dạo quanh, được ngồi bên hồ thanh thản mà không phải bồn chồn tìm một nơi cho những nhu cầu rất “đời thường”
Nguồn soi